Bài đăng

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 25

CHƯƠNG 25 Linh Hồn của Sự Sống Tôi làm theo mệnh lệnh trong sợ hãi và run rẩy, cảm thấy được chỉ dẫn tới gờ tảng đá. Tôi duỗi chân dài ra, nhưng không chạm vào cái gì. “Tôi sắp rơi rồi!” Tôi hổn hển. “Không, tự ngươi đi đi, hãy tin ta,” Ayesha trả lời. Bây giờ nếu xem xét tình hình, thật dễ hiểu, yêu cầu tự tin của tôi lớn hơn hiểu biết của tôi về nhân cách Ayesha. Tôi biết bà ấy có lẽ đang thực sự ủy thác cho tôi một vận mệnh kinh khủng. Nhưng trong đời sống đôi khi chúng ta phải đặt đức tin vào những án thờ xa lạ, bây giờ chính là vậy. “Ngươi hãy tự đi đi!” Bà ấy kêu lên, còn tôi phải làm vì không có lựa chọn. Tôi cảm thấy mình trượt một hai bước xuống bề mặt dốc của tảng đá, rồi bay vào không trung, ý nghĩ tôi đã đi đời lóe lên trong đầu tôi. Nhưng không, lúc sau đôi chân tôi đứng trên sàn đá, tôi cảm giác mình đang đứng trên một cái gì đó rất rắn, gió không chạm tới, khiến tôi có thể nghe được tiếng ca du dương phía trước. Khi tôi đứng đó và cảm ơn Thượng Đế vì đ...

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 24

CHƯƠNG 24 Đi trên Tấm ván gỗ Ngày kế tiếp, những người câm đánh thức chúng tôi trước bình minh; lúc đó chúng tôi đã ngủ đẫy mắt, cọ rửa qua loa bên bờ suối tuôn trào từ đống tàn tích khu lòng chảo đá cẩm thạch ở trung tâm ngã tư Phía Bắc cung điện lớn bên ngoài, chúng tôi thấy Bà ấy đang đứng bên cái ổ sẵn sàng để khởi hành, trong khi Billali già nua và hai người câm khiêng ổ bận rộn thu thập hành lý. Như thường lệ, Ayesha che mặt giống Thần Sự Thật bằng đá cẩm thạch (dù sao, tôi tự hỏi liệu bà ấy có lấy ý tưởng che vẻ đẹp của mình từ bức tượng đó không nhỉ?). Nhưng tôi thấy dường như bà ấy rất chán nản, không có gì tự hào và vui vẻ khi sở hữu thứ sẽ phản bội bà ấy giữa hàng nghìn phụ nữ cùng kiểu, thậm chí ngay cả nếu họ che mặt như bà ấy. Bà ta ngước nhìn chúng tôi đi tới – bà khẽ cúi đầu – chào đón chúng tôi. Leo hỏi bà ấy ngủ thế nào. “Mệt mỏi, Kallikrates của ta,” bà ấy trả lời, “mệt mỏi. Tối qua có những giấc mơ kỳ lạ và xấu xí bò vào não ta, ta không biết chúng báo t...

Nữ Hoàng Ayesha và Khu Hang Động Kôr - Chương 23

CHƯƠNG 23 Ngôi Đền Sự Thật Chúng tôi chuẩn bị không mất nhiều thời gian lắm. Chúng tôi để một ít quần áo và ủng dự phòng trong túi Gladstone, chúng tôi cũng mang súng lục và súng trường mỗi người một khẩu, cùng với đạn dược đầy đủ, một biện pháp phòng ngừa, vì, dù có Thượng Đế, chúng tôi cũng nợ tính mạng của mình hết lần này đến lần khác. Phần còn lại, những khẩu súng trường nặng, chúng tôi đành bỏ lại. Vài phút trước giờ đã định, chúng tôi lại chờ đợi trong phòng ngủ của Ayesha, thấy bà ấy đã sẵn sàng, chiếc áo choàng đen khoác bên ngoài đống vải quấn quanh. “Các ngươi đã chuẩn bị cho cuộc mạo hiểm vĩ đại chưa?” bà ấy nói. “Rồi,” Tôi trả lời, “về phần mình, Ayesha, tôi không tin vào nó.” “À, Holly của ta,” bà ta nói, “ngươi thật giống những người Do Thái cổ xưa kia – trong ký ức họ đã chọc giận ta rất đau lòng – không tin, và hầu như không chấp nhận những gì họ không biết. Nhưng ngươi sẽ thấy; trừ khi chiếc gương của ta nói dối,” bà ta chỉ vào mặt nước như pha lê, “c...