Bài đăng

Talk của Richard Duncan (Việt Nam tháng 8/2014)

Trong suốt 60 năm qua, thế giới chứng kiến sự tăng trưởng mạnh mẽ của châu Á: từ Nhật bản, đến Singapore, Hàn quốc, Đài Loan, Hồng Kong, rồi Thái lan, Malaysia, Trung Quốc, Việt Nam… Lý do của sự tăng trưởng kinh ngạc này, là tất cả các nước này đều xuất khẩu lớn sang Mỹ. Rất dễ nhận ra điều này khi nhìn vào biểu đồ tăng trưởng của Việt Nam và lượng xuất khẩu của Việt Nam sang Mỹ   theo thời gian. 5 năm gần đây, xuất khẩu sang Mỹ của Việt Nam tăng theo chiều thẳng đứng. Tuy nhiên, 1 điều không may cho Việt Nam: năm 2008 Mỹ rơi vào suy thoái nghiêm trọng, gần ngưỡng của 1 cuộc đại suy thoái (New Great Depression). Vấn đề đặt ra ở đây là: Nước Mỹ sẽ phục hồi hay sụp đổ?  Việt Nam có giữ được tốc độ tăng trưởng cao? a.     Cuộc đại Suy Thoái sắp tới - New Great Depression(2016?): Chúng ta hãy nhìn vào cuộc Đại Suy Thoái (1930) và viễn cảnh một cuộc Đại Suy Thoái sắp và suýt nữa đã xảy ra năm 2008:  Cuộc khủng hoảng này là do sử dụng quá nhiều tín dụng...

Khúc rẽ kế tiếp

Hình ảnh
Đang ở giai đoạn then chốt. Khúc rẽ kế tiếp. Chương mới cuộc đời. Hoang mang. Stress.  Tìm hiểu tâm lý học. Ngồi thiền nhiều. Ai hỏi cũng cười. =*-*= Mình dạo này thường xuyên nói dối. Nói dối không phải bệnh tâm thần hay ung thư, nhưng nếu lặp lại đủ nhiều khiến nó thành mô thức cứng nhắc (như rối loạn nhân cách) thì lại khác. Việc thường xuyên nói dối - dù vì bất kỳ lý do gì - là một vấn đề tâm lý đáng quan tâm, không chỉ ảnh hưởng đến các mối quan hệ mà còn bào mòn sức khỏe tinh thần của chính người nói dối. Trước mình nghĩ rất thoáng về vấn đề này. Có lẽ lúc đó mình còn ngây thơ, thật thà, nhà quê ra phố mà. Mình chỉ nghĩ đơn giản, về mặt đạo đức, nói dối là hành vi tiêu cực, phá vỡ lòng tin, gây tổn thương người khác và bào mòn tính chân thực của bản thân. Nhưng cũng có "nói dối vô hại" (white lies) - kiểu những lời nói dối nhỏ (ví dụ: khen một món quà dù không thích) có thể giữ hòa khí xã hội. Tuy nhiên, nếu lạm dụng, chúng vẫn gây hại vì tạo thói quen trốn tránh sự thậ...

Rủi ro mới

"Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước Chọn một dòng hay để nước trôi" (Thơ Tố Hữu) Trong tâm lý học, giai đoạn con người cảm thấy hoang mang, lo lắng và bất an khi đứng trước những lựa chọn mới đầy rủi ro thường được gọi là "Sự lo âu khi đối diện với tự do" (Anxiety of Freedom) hoặc "Khủng hoảng hiện sinh" (Existential Crisis). Đặc biệt, các nhà tâm lý học hiện sinh (như Rollo May, Viktor Frankl) và phân tâm học như Carl G. Jung đã đưa ra những quan điểm sâu sắc về trạng thái này. Carl Jung & Lý giải về Giai đoạn Hoang mang ấy thế này. Jung tin rằng khi đối mặt với thay đổi lớn hoặc lựa chọn rủi ro, những phần "bóng tối" (Shadow) trong vô thức cá nhân (những đặc điểm, ham muốn, nỗi sợ bị chối bỏ) và các "mẫu gốc" (Archetypes) từ vô thức tập thể (như Anh hùng, Kẻ lừa đảo, Người khôn ngoan) có thể trỗi dậy, gây ra sự hỗn loạn nội tâm và hoang mang. Sự hoang mang này phản ánh xung đột giữa cái Tôi ý thức (Ego) và những nội dung vô thức ...

When spring comes

Hình ảnh
Dưới mái nhà Một người đang ngủ Với giấc mơ Của những vì sao Giấc Mơ - Văn Cao Nhưng những vì sao đang ngủ gật Để kẻ lữ hành lưu lạc khắp hư không Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng Thị phi thành bại theo dòng nước Sừng sững cơ đồ bỗng tay không Núi xanh nguyên vẹn cũ Bao độ ánh chiều hồng Bạn ngư tiều dãi dầu trên cát Vốn đã quen gió mát trăng trong Một vò rượu nếp vui gặp gỡ Cuộc đời tan trong chén rượu nồng Lâm Giang Tiên - trong phim Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hoang mang

Một kế hoạch tỉ mỉ cho tương lai 10 năm tới. Kỷ luật. Cam kết. Nhất quán. Chăm chỉ. Nỗ lực. Nhưng... Muốn đi du lịch cùng mẹ. Muốn đi xem phim, thăm bảo tàng cùng mẹ. Muốn mua cho mẹ một ngôi nhà khác. Muốn làm vài chuyện kinh tâm động phách cho chính bản thân mình. Muốn một lần được uống thật say mà trút hết những bi ai. Muốn dốc sạch túi mua chiếc Rolex rồi ném nó đi. Muốn một đêm điên cuồng. Muốn đi Tây Tạng...  Ôi trời! Mình điên rồi.  Mới gặp lại một người, mà đầu óc đã quay cuồng. Mọi thứ đổ sông đổ bể. Một người không nên gặp lại. Có lẽ, mình thực sự cần ngồi nghiêm túc suy nghĩ về bản thân.

Sự thay đổi

Khi nhìn thấy một thứ quá đẹp, ta không cần phải quay đi. Cái đẹp là do trái tim cảm nhận, không chỉ mắt nhìn. Ghét hoàng hôn. Ủy mị. M. Sao cứ tự hành hạ mình thế? Luôn tự làm khổ mình và làm khổ cả những người thân của mình. Người bất lực và u mê luôn tự huyễn hoặc về giá trị của bản thân mà quên đi những chuyện cần thiết và quan trọng hơn.  Đôi khi, những thứ quí giá vì thế mà rời xa ta, rất xa. Mọi thứ rồi sẽ qua đi. Tội lỗi, căm ghét, oán hận... Gia đình là tất cả những gì chúng ta có. Cuộc đời đôi khi thật ngớ ngẩn. Bạn dẫm vào một bãi phân trâu, tức tối tìm một con đường sạch sẽ hơn. Đến khi thấy một bãi phân trâu khác và một con đường lạ. Bạn lại quyết định chọn bãi phân trâu. Cái may (không biết có phải may thật không), là đa số người xung quanh luôn nghĩ bãi phân trâu đó là một cục kim cương đen quí hiếm, nên luôn trách móc bạn không có mắt. Còn bạn, như thường lệ, cố gắng diễn thật tốt. Người ta ai cũng mải sống với những cái mặt nạ. Cố lên! Tự tin lên! Mọi  chuyện ...

Tâm lý học ứng dụng #2: Bạn sẽ trở thành người mà bạn hay nghĩ đến nhất

Hình ảnh
Bạn sẽ trở thành người mà bạn hay nghĩ đến nhất. Câu nói “Bạn sẽ trở thành người mà bạn hay nghĩ đến nhất” (nguyên văn tiếng Anh: “You become what you think about most of the time” ) thường được liên kết với Earl Nightingale , một diễn giả, tác giả và nhà tư tưởng nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển cá nhân. Quan điểm này nhấn mạnh sức mạnh của tư duy và cách nó định hình con người, số phận, cũng như thành công trong cuộc sống. Earl Nightingale , trong bài phát biểu nổi tiếng “The Strangest Secret” (1956), đã khẳng định rằng “Chúng ta trở thành những gì chúng ta nghĩ về nhiều nhất” ( We become what we think about most of the time ). Ông lập luận rằng tư duy định hình hành vi, hành vi định hình thói quen, và thói quen định hình số phận. Khi một người tập trung suy nghĩ vào một mục tiêu cụ thể, tích cực và kiên trì, họ sẽ vô thức định hướng hành động để đạt được mục tiêu đó. Nightingale tin rằng tâm trí con người giống như một “mảnh đất màu mỡ”, nơi những suy nghĩ được gieo mầm sẽ phát ...

Đang nghĩ gì

Đôi lúc tôi nhìn nắng vàng và trời xanh rực rỡ. Tôi tự hỏi, tôi cần phải nghĩ gì. Có người sống một cuộc đời lớn, làm những việc vĩ đại, và trở thành vĩ đại. Có người sống bình yên với những bon chen, chật chội, sống để tồn tại, và chết có con cháu khóc. Tôi có một cuộc đời dài. Đã hơn 30 năm trôi qua rồi. Lặng lẽ. Vô vị. Vô nghĩa. Tôi cũng không hiểu sao tôi sống lâu thế, vô vị thế. Cuộc đời tôi yên ả đến tịch mịch, lặng lẽ đến cô quạnh, vô nghĩa đến đau lòng. Suốt hơn 30 năm đằng đẵng đó, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm những khúc nhạc đệm cho đời mình thêm chút hương vị. Nhưng khi nó qua đi, tôi hiểu rằng, chỉ là ảo giác, chả có khúc nhạc nào cả. Tôi sống không mục đích giữa cuộc đời tẻ nhạt của mình. Và không ngừng hy vọng, tìm kiếm trong tưởng tượng thứ gì đó sẽ làm đời tôi có màu sắc hơn, có hương vị hơn, có giá trị hơn. Nếu quay ngược thời gian thì mình sẽ làm thế nào với cuộc đời mình nhỉ? Chả thế nào hết. Vì sẽ không có chuyện đó. Và đừng tự hỏi những câu ngu ngốc như thế. Dù cuộc đờ...