Bài đăng

Hiển thị các bài đăng có nhãn tôi

Tâm lý học ứng dụng (3): Cẩn thận khi kể cho con bạn truyện "Tấm Cám"

Cún khóc. Bà hỏi: “Tại sao khóc?” Cún: “Em Mẹt đánh cháu vỡ mông rồi.” Bà: “Thế thì cháu phải làm gì?” Cún: “Cháu phải dội nước sôi cho em chết tử.” Ôi giời, cái gì thế này? Làm sao một đứa trẻ 4 tuổi có thể nghĩ ra câu nói tàn nhẫn thế? Hóa ra mấy hôm nay, bà kể truyện Tấm Cám cho Cún nghe. Cún thuộc lòng cô Tấm hiền lành xinh đẹp đã chiến thắng Cám và dì ghẻ độc ác thế nào. Tôi giật mình và buộc phải nhìn nhận lại câu chuyện cổ tích này. Rõ ràng nó không đơn giản như chúng ta vẫn tưởng. Nhân đây viết vài lời… Câu chuyện cổ tích vô cùng nổi tiếng này vẫn khiến bao thế hệ người Việt Nam không hết bàn ra tán vào. Đó thực sự là một câu chuyện rất đặc biệt và kỳ lạ trong kho tàng truyện cổ tích thần thoại nước ta. Đặc biệt vì nội dung kịch tính còn hơn cả phim truyền hình Hàn Quốc hay Trung Quốc ngày nay. Truyện cổ tích Việt Nam đa phần khá đơn giản, hiền hòa, hiếm có truyện nào có kết cấu logic gay cấn, gây sốc đến thế. Nói đây là truyện kinh dị cũng không quá, so với...

If I sound annoyed, it's because I am

Hình ảnh
Kinh diệt trừ phiền giận Đây là những điều tôi đã được nghe, hồi Phật còn cư trú trong tu viện Cấp Cô Độc, rừng Thắng Lâm, tại thành Xá Vệ.   Hôm ấy, tôn giả Xá Lợi Phất nói với các vị khất sĩ: “Này các bạn đồng tu, hôm nay tôi muốn chia sẻ với các vị về năm phương pháp diệt trừ phiền giận, xin các bạn lắng nghe và chiêm nghiệm.” Các vị khất sĩ vâng lời và lắng nghe. Tôn giả Xá Lợi Phất nói:  -          -  Năm phương pháp diệt trừ phiền giận ấy là những phương pháp nào? Đây là phương pháp thứ nhất, này các bạn. Nếu có một ai đó không dễ thương nhưng lời nói lại dễ thương, thì nếu là kẻ trí mà mình lại sinh tâm phiền giận người đó thì mình phải nên biết cách quán chiếu để trừ bỏ cái phiền giận ấy đi. Này các bạn tu, ví dụ có một vị khất sĩ tu theo hạnh A Lan Nhã, ưa mặc y phấn tảo, một hôm đi qua một đống rác bẩn có phân, nước tiểu, nước mủ và các thứ dơ dáy khác, trông thấy một tấm vải còn lành lặn. Vị ...

Khi hoa quỳnh nở

Khi hoa quỳnh nở Sáng ánh sao đêm Hàng cây đang ngủ Bốn bề lặng yên Khi hoa quỳnh nở Cửa đã buông rèm Cô ngồi chấm vở Sửa bài chúng em Ngọn đèn soi tỏ Ánh mắt thân thương Bên khung cửa sổ Hoa quỳnh ngát hương     - Hải Phòng, tháng 9 năm 1997

Đọc lại bài thơ yêu thích

Hình ảnh
Giấc mơ Dưới mái nhà Một người đang ngủ Với giấc mơ của những vì sao Những vì sao đang kể chuyện Giấc mơ của mái nhà Giấc mơ của một người đang ngủ Văn Cao 5/1/1972 Trong tập thơ Lá

Khúc rẽ kế tiếp

Hình ảnh
Đang ở giai đoạn then chốt. Khúc rẽ kế tiếp. Chương mới cuộc đời. Hoang mang. Stress.  Tìm hiểu tâm lý học. Ngồi thiền nhiều. Ai hỏi cũng cười. =*-*= Mình dạo này thường xuyên nói dối. Nói dối không phải bệnh tâm thần hay ung thư, nhưng nếu lặp lại đủ nhiều khiến nó thành mô thức cứng nhắc (như rối loạn nhân cách) thì lại khác. Việc thường xuyên nói dối - dù vì bất kỳ lý do gì - là một vấn đề tâm lý đáng quan tâm, không chỉ ảnh hưởng đến các mối quan hệ mà còn bào mòn sức khỏe tinh thần của chính người nói dối. Trước mình nghĩ rất thoáng về vấn đề này. Có lẽ lúc đó mình còn ngây thơ, thật thà, nhà quê ra phố mà. Mình chỉ nghĩ đơn giản, về mặt đạo đức, nói dối là hành vi tiêu cực, phá vỡ lòng tin, gây tổn thương người khác và bào mòn tính chân thực của bản thân. Nhưng cũng có "nói dối vô hại" (white lies) - kiểu những lời nói dối nhỏ (ví dụ: khen một món quà dù không thích) có thể giữ hòa khí xã hội. Tuy nhiên, nếu lạm dụng, chúng vẫn gây hại vì tạo thói quen trốn tránh sự thậ...

When spring comes

Hình ảnh
Dưới mái nhà Một người đang ngủ Với giấc mơ Của những vì sao Giấc Mơ - Văn Cao Nhưng những vì sao đang ngủ gật Để kẻ lữ hành lưu lạc khắp hư không Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng Thị phi thành bại theo dòng nước Sừng sững cơ đồ bỗng tay không Núi xanh nguyên vẹn cũ Bao độ ánh chiều hồng Bạn ngư tiều dãi dầu trên cát Vốn đã quen gió mát trăng trong Một vò rượu nếp vui gặp gỡ Cuộc đời tan trong chén rượu nồng Lâm Giang Tiên - trong phim Tam Quốc Diễn Nghĩa

Hoang mang

Một kế hoạch tỉ mỉ cho tương lai 10 năm tới. Kỷ luật. Cam kết. Nhất quán. Chăm chỉ. Nỗ lực. Nhưng... Muốn đi du lịch cùng mẹ. Muốn đi xem phim, thăm bảo tàng cùng mẹ. Muốn mua cho mẹ một ngôi nhà khác. Muốn làm vài chuyện kinh tâm động phách cho chính bản thân mình. Muốn một lần được uống thật say mà trút hết những bi ai. Muốn dốc sạch túi mua chiếc Rolex rồi ném nó đi. Muốn một đêm điên cuồng. Muốn đi Tây Tạng...  Ôi trời! Mình điên rồi.  Mới gặp lại một người, mà đầu óc đã quay cuồng. Mọi thứ đổ sông đổ bể. Một người không nên gặp lại. Có lẽ, mình thực sự cần ngồi nghiêm túc suy nghĩ về bản thân.

Sự thay đổi

Khi nhìn thấy một thứ quá đẹp, ta không cần phải quay đi. Cái đẹp là do trái tim cảm nhận, không chỉ mắt nhìn. Ghét hoàng hôn. Ủy mị. M. Sao cứ tự hành hạ mình thế? Luôn tự làm khổ mình và làm khổ cả những người thân của mình. Người bất lực và u mê luôn tự huyễn hoặc về giá trị của bản thân mà quên đi những chuyện cần thiết và quan trọng hơn.  Đôi khi, những thứ quí giá vì thế mà rời xa ta, rất xa. Mọi thứ rồi sẽ qua đi. Tội lỗi, căm ghét, oán hận... Gia đình là tất cả những gì chúng ta có. Cuộc đời đôi khi thật ngớ ngẩn. Bạn dẫm vào một bãi phân trâu, tức tối tìm một con đường sạch sẽ hơn. Đến khi thấy một bãi phân trâu khác và một con đường lạ. Bạn lại quyết định chọn bãi phân trâu. Cái may (không biết có phải may thật không), là đa số người xung quanh luôn nghĩ bãi phân trâu đó là một cục kim cương đen quí hiếm, nên luôn trách móc bạn không có mắt. Còn bạn, như thường lệ, cố gắng diễn thật tốt. Người ta ai cũng mải sống với những cái mặt nạ. Cố lên! Tự tin lên! Mọi  chuyện ...

Đang nghĩ gì

Đôi lúc tôi nhìn nắng vàng và trời xanh rực rỡ. Tôi tự hỏi, tôi cần phải nghĩ gì. Có người sống một cuộc đời lớn, làm những việc vĩ đại, và trở thành vĩ đại. Có người sống bình yên với những bon chen, chật chội, sống để tồn tại, và chết có con cháu khóc. Tôi có một cuộc đời dài. Đã hơn 30 năm trôi qua rồi. Lặng lẽ. Vô vị. Vô nghĩa. Tôi cũng không hiểu sao tôi sống lâu thế, vô vị thế. Cuộc đời tôi yên ả đến tịch mịch, lặng lẽ đến cô quạnh, vô nghĩa đến đau lòng. Suốt hơn 30 năm đằng đẵng đó, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm những khúc nhạc đệm cho đời mình thêm chút hương vị. Nhưng khi nó qua đi, tôi hiểu rằng, chỉ là ảo giác, chả có khúc nhạc nào cả. Tôi sống không mục đích giữa cuộc đời tẻ nhạt của mình. Và không ngừng hy vọng, tìm kiếm trong tưởng tượng thứ gì đó sẽ làm đời tôi có màu sắc hơn, có hương vị hơn, có giá trị hơn. Nếu quay ngược thời gian thì mình sẽ làm thế nào với cuộc đời mình nhỉ? Chả thế nào hết. Vì sẽ không có chuyện đó. Và đừng tự hỏi những câu ngu ngốc như thế. Dù cuộc đờ...

Niềm vui

Hôm nay là ngày nhiều chuyện vui của mình. ==========================  Nào, hãy nghĩ và tưởng tượng về tương lai của bạn, bạn Hòa! Bạn sẽ thế nào một năm nữa? Năm năm nữa? Hai mươi năm nữa? Năm mươi năm nữa? Và khi nào bạn nên chết? Một năm nữa Bạn đang có một gia đình hạnh phúc. Bạn có một người đàn ông mà bạn đã chờ đợi quá lâu rồi. Người đó đã xuất hiện, ở bên bạn, bảo vệ bạn, cùng khóc cùng cười với bạn tới hết cuộc đời. Bạn cũng sẽ có một baby - giống cả bạn và người ấy. Bạn cũng có một ngôi nhà nhỏ, tự bạn chăm lo, rất xinh xắn, tinh tế và ấm áp. Bạn để tâm nhiều đến gia đình nhỏ của mình nhất, và bắt đầu chú tâm hơn nữa vào sự nghiệp. Bạn nghĩ nhiều về những giấc mơ của cuộc đời mình. Bạn day dứt như năm năm qua, đêm nào bạn cũng nghĩ về nó như thế. Bạn sống với một day dứt về những thứ sâu thẳm trong tiềm thức gặm nhấm bạn, bào mòn đầu óc bạn, giằng xé cuộc đời bạn, thôi thúc bạn. Năm năm nữa Bạn có năm đứa con xinh đẹp và bé bỏng. Người đàn ông của bạn đã ý thức nhiều hơn ...